Nội dung chính
Nam Anh và chiếc cúp vô địch (ảnh Vietgoal)
Cậu học trò nhỏ này của tôi - Thành Anh - hơn một năm trước - ai cũng bảo rằng khó có thể chơi bóng đá. Cậu nặng nề, chậm chạm, năng lực phối hợp vận động ở mức yếu, và tất nhiên, hoàn toàn không có năng khiếu bóng đá. Cậu đăng ký tập hẳn 2 buổi một tuần. Rồi vào hè năm ngoái, khi VietGoal mở thêm buổi tập thêm dịp hè tại Times City, cậu cũng đăng ký luôn nâng tổng số buổi tập lên con số 3 mỗi tuần. Cậu phát triển kỹ năng bóng đá vô cùng chậm, nhưng chưa bao giờ bỏ sót bất kỳ bài tập nào. Luôn luôn là ánh mắt chăm chú và sự tập trung cao độ đến mức căng cứng. Có những lúc, trong báo cáo của các HLV có tên con, nhưng là việc con bị các bạn trêu do chậm chạp quá...
Mọi nỗ lực sẽ hướng đến thành công (ảnh Vietgoal)
Nói thế thôi, nhưng tôi cũng mơ hồ lắm về thành công của cậu, nhất là trong bóng đá. Khi trường Vinschool tổ chức Giải bóng đá lần đầu tiên, tôi chỉ ra xem như một khán giả dự khán, xem các con mình đá thế nào. Không ngờ, cậu bé của tôi - người chơi đủ toàn bộ số phút thi đấu trong vai trò một trung vệ "hòn đá tảng" đã cùng đồng đội đăng quang ngôi vô địch. Nhìn hình ảnh cậu nâng cao cái Cúp, tôi vỡ oà, không đủ để rớm nước mắt đâu, nhưng xúc động lắm. Tôi cho rằng đây mới là cái Cúp của đời tôi, dù do con và các đồng đội dạy được. Tôi hết cái dạy cậu rồi, tôi chợt nghĩ thế, vì cách cậu chiến đấu mới là điều tôi và nhiều người phải học trong cuộc sống đầy khó khăn này. Lý thuyết không đơn giản là lý thuyết, mà là ngàn vạn năm thực hành đúc kết lại mới thành lý thuyết: Có đam mê, có quyết tâm, thành công tự tới! Chúc mừng cậu bé của tôi! Chúc mừng tôi!Theo Nguyễn Hoài Nam (Vietgoal)
Góp ý / Báo lỗi