Sir Alex Ferguson - Cá tính của người Scotland và kỷ nguyên của “cặp đôi kinh điển”
“Người Scotland luôn giữ trong tâm mình một ý chí mạnh mẽ. Họ chỉ rời quê hương vì một lý do duy nhất. Người Scotland không rời Scotland để trốn chạy quá khứ mà để hoàn thiện bản thân … Người Scotland ở nước ngoài không thiếu tính hài hước. Nhưng họ rất nghiêm túc trong công việc, một phẩm chất vô giá. Mọi người thường nói với tôi: “Chẳng bao giờ thấy ông cười trong trận đấu cả.” Tôi trả lời: “Tôi không đến đây để cười đùa, tôi đến đây để thành công”.Trích “Hồi ký Alex Ferguson”
Thật vậy, người ta chưa bao giờ nghi ngờ về tính quyết liệt của người đàn ông đến từ Govan (một cảng vận nhỏ thuộc Scotland). Trong sự nghiệp cầm quân của Sir Alex, không ít lần người ta được nghe tới sự “điên rồ” của ông. Những mâu thuẫn với Van Nistelrooy khi cây săn bàn số 1 của MU thời điểm đó rục rịch muốn chuyển tới Real, “chiếc giày bay” với Beckham, hay “pizza-gate” nơi trở thành đỉnh điểm của sự hận thù sâu sắc giữa MU và đại diện đến từ phía Bắc London. Người ta chứng kiến một Sir Alex giận dữ, bênh vực Van Nistelrooy tới cùng trước những lời lẽ không hay từ Arsene Wenger. Cá tính làm nên một con người mạnh mẽ. Đối với Ferguson, tất cả các vị trí của ông trên sân đều cần có sự quyết liệt. 27 năm gắn bó với Quỷ đỏ, họ chứng kiến những tiền đạo với cá tính cực mạnh. Những “King” Eric Cantona, Andy Cole, Dwight Yorke, Wayne Rooney, Cristiano Ronaldo, … không ai nghi ngờ về tài năng của họ, nhưng cũng không ai phủ nhận những scandal đời thường, bởi “lắm tài thì nhiều tật”. Lối chơi của MU thấm nhuần sự quyết liệt. Điều đó làm nên thành công rực rỡ trong sự nghiệp cầm quân của Sir Alex.David Moyes – sự thay thế “chưa hoàn hảo”
27 năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, và điều gì đến sẽ đến. Chị gái của Cathy (người vợ của Sir Alex) qua đời. Điều này khiến bà trở nên cô đơn và buồn bã. Ferguson tự nhủ: “Đây là thời điểm để dừng lại và ra đi như một nhà vô địch”. Và cũng như cách mà Sir Alex đến với MU, ông ra đi cũng rất quyết liệt và đầy toan tính. Bằng sự hiểu biết về người đồng hương David Moyes. Sir Alex đã đề đạt việc mình nghỉ hưu và đề xuất luôn cả người thay thế cho mình. Ông biết David Moyes-cha từ những năm 50, khi đó là đồng đội của ông tại Drumchapel, rồi sau này là HLV của đội bóng. Sir Alex đã đưa ra một quyết định cho đến nay là quyết định duy nhất mang tính cảm tính của ông.David Moyes dành được không ít lời tán dương ở Everton. Đội bóng vùng Merseyside đã thi đấu xuất sắc trong những năm David trị vì. The Toffees, trong vị thế của đội chiếu dưới, với mục tiêu mỗi mùa là dành suất thi đấu Europa League, đã luôn đạt được những gì đặt ra từ đầu mùa giải. Thật vậy trong thời gian cầm quân của mình thậm chí David Moyes đã đưa Everton lên vị trí thứ 4 một lần vào mùa giải 04/05.
Nhưng khi đến với MU, David Moyes gần như bị choáng ngợp bởi sức ép từ mọi phía. Sức ép từ ban lãnh đạo, từ truyền thông, từ cái bóng quá lớn của người tiền nhiệm. MU của David Moyes thể hiện một lối chơi rời rạc, thiếu đột biến, thiếu quyết liệt, không giữ nổi bóng ở khu trung tuyến. Và vì vậy, cặp đôi song sát “Robin – Batman” (người ta ghép giữa tên của Van Persie và Wayne Rooney lấy cảm hứng từ bộ truyện Batman của DC Comics) bỗng trở n💝ên “mất chất”. Cụ thể là cặp đôi này ở mùa giải MU vô địch đã đóng góp 38 bàn thắng cho MU tại Premier League mùa 12/13. Chỉ một năm sau đó, họ bất ngờ bởi số bàn thắng chỉ vỏn vẹn có 29 bàn với 17 bàn của Wayne, và 12 bàn của Robin. Kết quả là MU đứng vị trí thứ 7 ở EPL, dừng bước ở vòng từ kết trong khuôn khổ Champions League trước Hùm xám.
Louis Van Gaal – 150 triệu bảng điên rồ
Mùa hè năm 2014, khi cả thế giới phải ngả mũ trước lối chơi hào hoa và tốc độ của Hà Lan. Bộ ba Van Persie – Robben – Sneijder, họ làm cho người hâm mộ bóng đá thực sự thưởng thức bữa tiệc bàn thắng với trận khai mạc bảng B khi vượt qua cựu vương thế giới với tỷ số điên rồ 1 – 5. Và chỉ chịu dừng bước ở bán kết trước Argentina trong loạt luân lưu đầy may rủi. Bản hợp đồng của Van Gaal với MU được ký vào giữa tháng năm 2014 có thời hạn 3 năm và có hiệu lực sau khi World Cup kết thúc. Trong kỳ chuyển nhượng đầu tiên ở đội bóng mới, sau kết quả ấn tượng có được của nhà cầm quân người Hà Lan tại World Cup, Ed Woodward đã trao cho ông 150 triệu bảng để chuyển nhượng. Và 6 cái tên đã được giới thiệu. Và cặp đôi được chờ đợi nhất đó chính là Di Maria – Falcao. Di maria mùa giải trước đã đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong chức vô địch của Real trước đội bóng cùng thành phố Aletico trong trận chung kết Champions League. Còn “mãnh hổ” Falcao thì vừa có một mùa giải thành công với Monaco. Nhưng kết quả thì ai cũng đã thấy, số bàn thắng của bộ tứ Rooney, Persie, Falcao, Di maria thậm chí còn không vượt qua nổi con số 30. MU tuy khấm khá hơn mùa giải trước. nhưng cũng chỉ đứng ở vị trí thứ tư. Tuy cao hơn 3 bậc sơ với mùa giải 13/14, nhưng chỉ hơn 6 điểm so với MU của David Moyes.Mourinho – Sự thực dụng đến tinh quái
Cho đến thời điểm Mourinho đến với MU, người ta cũng không khỏi nghi ngờ về tương lai của ông. Bảng thành tích của Mourinho, có lẽ phải mất 2 ngày người ta mới liệt kê hết được. Nhưng những điều đó có được là do đâu, một phần từ tính cách ưa cạnh tranh của ông, hay bộ não thiên tài và khôn khéo trong “dụng” người. Ngay kể từ khi mới bắt đầu cầm quân, Jose cho thấy ông luôn chuẩn bị rất kỹ càng cho mùa giải mới. Chẳng vậy mà Porto, trong lần đầu tiên của lịch sử, giành cúp Champions League, loại bỏ Manchester United, Olympique Lyonnais, Deportivo La Coruna trên con đường lên ngôi vô địch. Nhưng khi đến với Chelsea người ta mới phải giật mình về lối chơi tấn công mà đặc biệt là vị trí tiền đạo của đội bóng. Mourinho tin dùng Drogba, và chỉ mình Drogba. Trong 3 mùa giải Mourinho cầm quân, Drogba ra sân trong 90 trận và mang về 42 bàn thắng. Hiệu suất là tương đương ½ bàn thắng 1 trận. Hiệu suất “kinh ngạc” này có từ một hàng tiền vệ vững chắc cùng hàng thủ như “xe bus 2 tầng” của Mourinho. Chỉ cần có Drogba trên sân mọi thứ trở nên đơn giản. Jose ưa thích sử dụng những tiền đạo cắm có sức mạnh, có khả năng thi đấu độc lập và kết thúc mọi tính huống gọn gàng và chính xác. Drogba là như vậy. Và triết lý của Mourinho sau này vẫn vậy.Ở Inter Milan, hay Real Madrid, và gần nhất là Chelsea, ông luôn chọn cho đội hình của mình những tiền đạo “độc lập”. Ở Inter, ông có trong tay Adriano, sau này là Ibrahimovic, nhưng tiền đạo thi đấu xuất sắc nhất có lẽ là Diego Milito, anh đóng vai trò quan trọng trong cú ăn ba đầu tiên của nước Ý, và đầu tiên của Mourinho. “Diego hầu như không phải là mẫu tiền đạo mang lại nhiều cảm xúc như Messi hay có sức mạnh làm nổ tung cầu trường như Tevez, nhưng sự chắt chiu của anh thì có sức công phá ghê gớm” - đó là những mỹ từ mà nhà báo Richard Williams, dành tặng c⛦ho tiền đạo người Argentina. Ở Real Madrid, ông không những chỉ có 1 mà tới 2 cầu thủ có khả năng tạo đột biến và những bàn thắng tuyệt vời, đó là Ronaldo và Benzema. Tài năng và sức công phá của bộ đôi này có lẽ không cần bàn thêm.
Nguyên “thép”